Người bạn đi cùng Bruce, cầu nối cho buổi phỏng vấn này, phím chúng tôi: Ông ấy từng tự làm nước mắm nhĩ Nha Trang đấy, hay lắm, hỏi ông ấy về chuyện đó đi. Bruce cười, viện dẫn một bài báo ông đã viết về nước mắm: Tôi đã được ăn nước mắm cùng với nhiều người Việt. Nước mắm thật là ngon, một sự phối hợp tuyệt vời giữa sự đậm đà và ngọt ngào, và sự trù phú của một dòng sông chảy về bóng tối nơi thời gian chiếm hữu. Kể từ lúc đó tôi ăn với nước mắm bất cứ khi nào có thể ở chiến trường Việt Nam, nhưng cơ hội đó không nhiều. Dĩ nhiên nước mắm không nằm trong khẩu phần lương khô hoặc trong những bữa ăn được chuẩn bị cho lính Mỹ nơi căn cứ trại. Nhưng tôi luôn giữ hương vị của nó trong tâm trí tôi.
Thấy ông vẫn chưa kể về phi vụ ông tự làm nước mắm cốt cá nhâm ở Mỹ, tôi hỏi lại. Bruce xua tay nói: Tôi làm sai cách. Rồi Bruce hé lộ một câu chuyện rất buồn cười: Hồi ở Việt Nam, tôi đã hỏi cách làm nước mắm. Họ nói bắt cá và để trong một cái thùng có lỗ, lấy cái gì đó hứng và chờ cho đến khi có nước chảy ra là có thể dùng được. Tôi đã làm và thử ăn, nó thật kinh khủng. Đến khi quay lại Việt Nam, đến Phú Quốc tôi mới biết người ta chế biến nước mắm trong những cái thùng lớn và có cả hệ thống làm sạch. Quy trình đúng phải là 12 tháng thì có những giọt nước mắm ngon và trong vắt.
Thế nước mắm của ông làm trong mấy tháng? - tôi ngắt lời. Bruce cười: Chẳng được tháng nào cả, có vài ngày thôi. Vì khi để những con cá chết ở trong nhà, nó có mùi rất tệ. Chỉ vài ngày sau khi tôi ướp mấy con cá để thử làm nước mắm, cảnh sát đã vây kín nhà tôi. Thấy bóng dáng của cảnh sát ở bên ngoài đang trao đổi với những người hàng xóm của tôi, tôi liền ra hỏi. Một viên cảnh sát nói với tôi là họ được trình báo rằng ở nhà tôi có mùi gì đó giống như mùi xác chết đang phân huỷ.
Tôi liền nói: Ồ không, tôi không nghĩ thế, đi theo tôi và tôi dẫn họ đến chỗ siêu thị mắm nhĩ. Họ buộc tôi phải vứt chúng đi vì mùi của nó rất ảnh hưởng đến những người xung quanh. Thật ra tôi cũng thấy mùi nó tệ nhưng tôi nghĩ rằng đó là một phần của quá trình.