Sau những chuyến đi dọc các miền rẻo cao của Tây và Đông bắc, nỗi nhớ trong tôi không chỉ nằm ở những cung đường hùng vĩ đầy thử thách, ở cái tình thực nhân từ của người dân sơn cước, (Thịt gàu bò mỹ không xương) mà còn ở những bữa ăn thật đáng nhớ.
Ai đã từng đến Bắc Hà vào một ngày lạnh giá, khi sương sớm hãy còn bảng lảng trên những nhành mận nhu nhú lá xanh, mới thấy cái thú khi chui vào quán phở nhỏ nhưng đầm ấm ven đường. sương móc và khói bếp quyện tỏa vào nhau trong quán nhỏ,(thịt ba rọi mỹ), mùi quế và thảo quả trong nồi nước lèo ngất ngây.

Bánh phở tráng từ gạo nương dẻo mướt, thịt gà bản đậm chắc ngọt lừ, xà lách, húng quế xanh mơn mởn, vắt thêm trái chanh vàng ươm to bằng nắm tay, thơm một mùi thơm rất lạ.

Gì mà toàn rau xanh thế này? Đặc sản miền sơn cước đây ư? Vâng, đúng thế - Ảnh: Tịnh Tâm
Đến giờ, nhắc đến Bắc Hà, tôi lại chừng như hít hà được cái mùi thơm rất…cao nguyên và bòn sáng ấy.

Cũng tại Cao nguyên trắng, tôi được làm khách Ucancook trong bữa cơm tết muộn của một gia đình người Nùng hiếu khách. Canh cải nương, thịt hun khói, lạp xưởng…nhưng đặc biệt nhất là đĩa bánh chưng cẩm chiên vàng và bát đậu xị đặc trưng.