Tâm sự buồn về gia đình – Đừng bao giờ bỏ lại gia đình phía sau lưng
Cuộc sống này vốn ẩn chứa bao điều bất ngờ, vạn vật luôn thay đổi từng giờ từng ngày, thế nhưng cho dù bạn có là người thành công hay thất bại, có được vinh quang hay sự ô nhục, có hạnh phúc hay sự khổ đau thì tôi vẫn chắc chắn 1 điều, gia đình vẫn luôn là nơi không bao giờ quay lưng lại với bạn dù cho bạn có trở thành thế nào đi chăng nữa!

Trò chuyện với cuộc sống – Những tâm sự buồn về tình yêu, gia đình

Tuổi 25 và những điều một cô gái cần nhớ – Tâm sự buồn về cuộc sống

Tâm sự buồn về gia đình
Con người ta càng lớn càng bị cuốn vào nhiều phức tạp của xã hội này, cũng chính điều đó khiến ta đánh mất đi những thứ quý giá trong cuộc đời. Và có lẽ cái mà ta dễ đánh mất nhất và cũng là sự mất mát lớn nhất lại chính là gia đình. Ta luôn chạy theo những ước mơ, đam mê, chạy theo dòng chảy của cuộc sống hiện đại, chạy theo thứ tình cảm yêu đương mà vô tình bỏ lại sau lưng hai chữ GIA ĐÌNH. Chỉ đến khi vấp ngã, bị dòng đời bỏ rơi, khi mà ta nhận thấy những yêu thương ngoài kia đang bị lỗi nhịp thì nơi mà ta tìm về sau những mất mát, tổn thương ấy lại chính là “Gia Đình”. Và đây cũng là nơi duy nhất luôn có những vòng tay ấm áp dang rộng chào đón, chở che chúng ta sau những vết xước, tổn thương mà cuộc đời đem lại.

Tâm sự buồn về gia đình
Tâm sự buồn về gia đình

Bản thân tôi cũng thế, hồi còn nhỏ chỉ muốn ngày mai đến thật nhanh để mình lớn thêm một chút để có thể “đi” có thể tự do vùng vẫy nơi bầu trời của riêng ta…

Thế nhưng…

Giờ đây, thì đã có thể thực hiện mong muốn ngày xưa tôi lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng và mệt mỏi trước những giông bão của cuộc đời. Thành phố nơi tôi đang sống, nhộn nhịp là thế, đông đúc là thế nhưng tất cả họ đều đang tất bật với công việc của mình, tất bật với nhịp sống, bầu trời của riêng họ và dĩ nhiên sẽ chẳng ai có thời gian để mà bận tâm tôi là ai, tôi là người như nào hay đơn giản tôi đến từ đâu. Mặc dù, không được sống trọng sự đùm bọc của gia đình từ khi còn rất nhỏ, cũng đã chủ động trước những sóng gió cuộc đời mà mình sẽ phải đối mặt nhưng có gì đó vẫn khiến tôi vô cùng hụt hẫng và choáng ngợp, bởi những gì tôi suy tính, chuẩn bị trước đó chỉ đơn giản và nhỏ bé như một hạt các giữa sa mạc rộng lớn và chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ cuốn trôi hạt cát ấy đi về miền dĩ vãng.

Nhớ nhà.
Nhớ nhà.

Ngày ngày đi làm, tối đến tôi lại trở về căn phòng trọ nhỏ 15m2 với 4 bước tường lặng lẽ vây quanh càng khiến con người ta rơi vào sự chán nản, cô đơn và tệ hơn nữa là những ý nghĩ tiêu cực cứ ùn ùn kéo đến lấp đầy tâm trí. Cũng có những buổi đêm vùi mình trong bóng tối, tôi bỗng phát hiện mình đang chìm vào cái cảm giác của sự tuyệt vọng, như muốn buông xuôi tất cả những gánh nặng ngoài kia và hi vọng vào hai chữ “định mệnh”. Và sau đó là hàng loạt những cảm xúc bức bối, phát điên khi tôi phát hiện ra cuộc sống hiện tại của mình sao quá bế tắc và bị động một cách đáng sợ. Và rồi, tôi lại chỉ muốn phi ra đường bắt cho mình chuyến xe sớm nhất, nhanh nhất về quê để được nhìn thấy những hình bóng yêu thương ấy, hình bóng của cha của mẹ, những người vẫn luôn từng giây từng phút chờ đợi tôi nơi gia đình nhỏ bé.

Có nhiều lúc nhớ nhà, thế nhưng tôi lại chẳng bao giờ dám gọi về, vì tôi sợ, tôi sợ không thể nói được lời nào với bố với mẹ, tôi sợ mình sẽ cất lên những tiếng nấc đầy nghẹn ngào, yếu đuối trong điện thoại. Tôi sợ sự lo âu sẽ lại một lần nữa hằn lên trên những khuôn mặt ấy. Tôi sợ nỗi khát khao được trở về khiến tôi từ bỏ cuộc đời, từ bỏ những gì tôi còn đang dang dở. Tôi sợ làm cho mẹ khóc, tôi sợ người cha già thất vọng về mình, tôi sợ… khi họ lại lo lắng cho tôi.

Tâm sự buồn về gia đình