Vì thương chồng nên tôi đã nhiều lần cắn răng chịu đựng và suốt mười hai năm qua tôi sống trong nước mắt nhưng anh nào có hay.
Có chồng quan trọng là chồng có yêu và thương mình không. Chứ mọi thứ xung quanh tôi không hề để ý và luôn giả câm và điếc và cho qua. Nhưng anh chưa bao giờ thấu hiểu nỗi khổ của tôi. Anh cứ nghĩ những nụ cười trên môi tôi là tôi vẫn vô tư và không biết chuyện gì.

Có lẽ đến đây là sức chịu đựng của một con người đã quá hạn với tôi. Yêu thương anh vậy là đã quá lắm rồi. Anh đã lăn nhăn bao người, bao lần em điều nắm rõ trong bàn tay. Thương anh, muốn giữ hạnh phúc cho gia đình này nên em đã âm thầm chịu đựng và chẳng nói lên lời. Đến giây phút này thì em đã hết sự nhẫn nại, hết trông chờ vào sự thay đổi từ anh.

Nói không bằng không chứng anh chẳng bao giờ chịu và giờ thì em đã thuê công ty dịch vụ thám tử tư tại Bạc Liêu giám sát và ghi lại tất cả bằng chứng của anh và người ấy. Giừo thì anh còn trối tội nữa không. Tất cả đã quá rõ rồi anh nhỉ.
Sự lên tiếng của em làm anh quá bất ngờ chứ gì. Không phải không nói là không biết, mà em thương anh, mong một ngày nào đó tình thương sẽ cảm hoá được anh. Anh sẽ quay đầu và nhận thấy đâu là gia đình, nơi nào đáng để yêu thương. Nhưng giờ đã hết thật rồi. Con người chứng nào tật ấy thì em có cho anh bao nhiêu yêu thương, tha thứ cho anh bao nhiêu lần anh vẫn vậy.

Đã mười hai năm, mười hai năm sống bên nhau. Anh đã thôi trăng hoa chưa, có bao giờ anh chăm sóc em như chăm sóc người ấy... Tất cả là không.
Giờ anh hối hận thì đã quá muộn rồi. Lòng tin em chẳng còn nữa, không còn tí xíu nào cho sự bao dung ấy. Chia tay để mỗi người chọn cho mình cuộc sống riêng. Độc thân anh muốn làm gì tuỳ thích.
Ở bên nhau mà nhởn nhơ thì không thể bền lâu được anh à. Em cũng là con người, cũng muốn được yêu, được che chở như bao người khác...Em không phải là thứ đồ chơi cho ai muốn nhấc lên thả xuống thì tuỳ. Càng không phải là thú bông mà mở mắt nhìn, miệng mỉn cười cho qua chuyện.