Để có được đôi "gót sen" hoàn hảo, người mẹ hoặc người bà trong gia đình sẽ bắt đầu bó chân con gái, cháu gái họ khi đứa trẻ 2 - 5 tuổi - khoảng thời gian xương bàn chân chưa phát triển hoàn thiện.

Đầu tiên, chân của các bé gái được ngâm trong nước ấm pha thảo dượcmua trang suc thu cong và máu động vật. Sau đó, những người bó chân sẽ xoa bóp nhẹ nhàng đôi bàn chân rồi dùng lực mạnh để bẻ quặp các ngón chân xuống, ép vào lòng bàn chân. Xương vòm bàn chân bị bẻ gẫy, tiếp đến cả bàn chân được quấn lại thật chặt trong băng vải.


Băng vải sẽ được tháo ra định kỳ để rửa và xoa bóp. Tuy nhiên, những lần sau đó, chân của các cô gái sẽ càng bị bó chặt hơn.

Không những thế, người xưa còn đánh thật mạnh vào lòng bàn chân của các bé gái, làm vỡ nát các xương. Khi vải được quấn lại, cô gái còn bị buộc phải đi lại trên nền nhà để bàn chân biến dạng hơn nữa.


Quá trình bó chân thường kéo dài trong 2 năm và nó đau đớn đến mức có người đã nói rằng: “Người con gái bó chân phải khóc hàng xô nước mắt”.


Sau 2 năm, bàn chân sẽ giữ nguyên hình dạng trong suốt cuộc đời sau đó. Những biến chứng thường gặp là bàn chân bị sưng, chảy mủ và thậm chí còn bị hoại tử do nhiễm trùng.

Động lực khiến người phụ nữ phải chịu những đau đớn này, chúng ta vẫn nghĩ rằng…

Nhiều tài liệu ghi lại rằng, tương truyền người đầu tiên khởi xướng tục bó chân là một cung phi thời Nam Đường (937 - 975).


Chính điệu múa với bàn chân quấn lụa của cung phi kia đã làm xiêu lòng hoàng đế và kết quả là những cung phi khác bắt đầu theo đó mà bó chân mình, tạo ra một tập tục kéo dài đến tận cả hàng thế kỉ sau đó.


Bên cạnh đó, người xưa tin bó chân còn là phương pháp để gắn kết phụ nữ với gia đình. Lý do là bởi với bàn chân bó chặt đau đớn, phụ nữ sẽ ít đi lại hơn, từ đó sẽ ở nhà chăm sóc chồng con một cách chu toàn.

Nghe có vẻ hoàn hảo nhưng còn một sự thật khoa học ẩn sau đó không phải ai cũng biết…

Với bàn chân bị bó chặt, khi bước đi người phụ nữ phải nhón từng bước rất nhỏ, dịch chuyển phần lớn lực bước chân lên những bó cơ ở đùi để tránh bị ngã.


Hậu quả là các cơ đùi và cơ ở vùng hông sẽ trở nên co chặt một cách khác thường. Cứ như thế, theo thời gian, các cơ xung quanh cơ quan sinh dục nữ cũng ngày càng trở nên săn chắc.

Điều này mang đến nhiều khoái cảm hơn cho người chồng trong sinh hoạt vợ chồng, làm cho người phụ nữ như “vẫn còn trinh” trong mỗi lần quan hệ.

Ngoài ra, việc dồn lực vào bắp đùi và vùng hông còn tạo cho người phụ nữ vóc dáng hấp dẫn hơn nhiều trong mắt người khác phái.


Hơn thế nữa, do việc tháo băng bó chân mất khá nhiều thời gian nên người vợ vẫn giữ nguyên bàn chân bọc kín khi làm "chuyện ấy". Điều này vô tình tạo ra sự bí ẩn, kín đáo mà nam giới Trung Quốc xưa rất ưa chuộng.

Điều này lí giải tại sao những người phụ nữ với bàn chân bó cách làm mỹ phẩm handmade chặt lại có thể dễ dàng lấy chồng quý tộc, giàu sang hơn những người sống với bàn chân bình thường rất nhiều.

Tạm kết:

Rất nhiều người đã tranh cãi về lí giải mang tính khoa học này. Họ cho rằng, tục bó chân bắt nguồn từ tổng hòa của nhiều quan niệm văn hóa phức tạp nước Trung Hoa chứ không phải đơn thuần là chỉ là sự thỏa mãn như lí giải ở trên.


Nhưng dù thế nào đi nữa, xét về phương diện xã hội học, tục lệ này cũng phản ánh rõ rệt quyền lực của người đàn ông trong xã hội phong kiến cùng với tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề của Trung Quốc thời xưa, nó kéo dài cả hàng thế kỉ và thậm chí còn có ảnh hưởng rất lớn đến tận ngày nay.

Đó là quan niệm về vẻ đẹp hay sự khoái cảm của người xưa?
Tục ở Trung Quốc gần như đã trở thành một nét truyền thống của phụ nữ đất nước này trong suốt thời phong kiến. Nhiều người cho rằng, tục lệ này đã phần nào phản ánh rõ quan niệm, định kiến xã hội của người Trung Quốc xưa.

Chúng ta biết rằng, để có được - biểu hiện của sự cao quý cách làm quần áo thủ công như vậy, người phụ nữ xưa đã phải chịu đau đớn suốt một thời gian dài. Nhưng liệu ẩn giấu đằng sau tục lệ bó chân của người xưa còn bí ẩn khoa học nào không? Bạn sẽ được bật mí ngay sau đây:

Phụ nữ Trung Quốc xưa "khóc hàng xô nước mắt" để có được "gót sen"

Từng là biểu tượng của sắc đẹp và sự quyền quý, những bàn chân nhỏ xíu do bị bó chặt của phụ nữ Trung Quốc xưa được gọi bằng những cái tên mỹ miều như "gót hoa" hay "gót huệ". Họ quan niệm rằng, việc bị bó chân sẽ khiến họ đi không vững vàng, giống như những cành sen đong đưa trong gió.