Mời các bạn ghé thăm Ảnh Đẹp dành cho Facebook tới bạn đọc thân yêu của web Anhdep99.com.
Những lúc như vậy, lí trí và những yêu thương bình dị khác sẽ giúp ta đứng lên và sống vui hơn. Lớn hơn một chút, một chút nữa, ta học cách sống cho bản thân mình, sống vì những người ta yêu thương, vì những người xứng đáng. Vẫn sống với cảm xúc của mình, nhưng không còn quá nuông chiều nó, có đôi lúc vẫn cần phải nghiêm khắc với bản thân, với những cảm xúc khiến ta bi lụy. Và chọn cách sống khiến mình vui hơn, bằng cách này hay cách khác, vẫn mong muốn một cuộc sống yên bình. Một ngày học tập mệt nhoài, tự thưởng cho mình những giây phút lặng yên bên hồ, gió thổi những chiếc là vàng bay, vẫn ca khúc quên thuộc "Giọt sương" mỗi lần đi dạo một mình, rồi cũng ngân nga hát."Cuộc đời ai biết thế những tôi vẫn cười...". Khi chiếc lá ngả màu vàng úa, làn gió khẽ mơn man đổ mùa xô nghiêng trên vai, khi những con đường se lạnh co rúm mình lại trong màu hoàng hôn tím ngắt, lòng chợt buồn man mác khi nhớ về những điều đã qua nghĩa là thu đã về. Trời thật xanh và nằng thật nhạt nhưng cũng đủ để nhận thấy sự tồn tại của nắng. Sẽ không có gì khoan khoái bằng cảm giác đi trong tiết trời se lạnh, trên con đường dài ngun ngút hai hàng cây và lắng tai nghe tiếng lá vàng xào xạt dưới chân.





999 hình ảnh đẹp mùa thu các bạn trẻ yêu thích nhất


“Mùa thu ơi mùa thu…”Tiếng hát vang lên qua tai nghe từ chiếc máy nghe nhạc. Trời đầu đông. Thời tiết se se lạnh nhưng nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Nhìn cảnh tượng này, sao tôi thấy giống mùa thu đến lạ!...? Văn của em thật giàu chất tạo hình và tràn đầy xúc cảm. Nó vừa có cái hồn nhiên của tuổi thơ, lại vừa chớm có những rung động của tuối dậy thì, được thể hiện tinh tế, ý nhị và nồng nàn. Tôi đặc biệt thích đoạn văn em viết về nắng thu. Đây là nắng thu trong ngày tựu trường: “Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ”. Còn đây là nắng thu lúc cuối mùa: “Nắng gồng mình không tắt để người ta biết được mùa thu sắp đi qua. Hoa cố tươi cười để tạm biệt một mùa thương mến. Chỉ có mùa thu là vẫn vô tư, sống hết mình như thể ở lại mãi với tôi vậy… Và đâu đó những xe hoa rong cũng rạng ngời trong ánh nắng. Thu Hà Nội rộn ràng niềm vui của ngày khai trường, của đêm Rằm Trung thu cùng tiếng hát tuổi thơ. Thu Hà Nội cũng dìu dặt se sắt nỗi buồn trong từng thoáng gió lạnh hay những giọt mưa như thể rơi rớt từ mùa hè, đem theo những chiếc lá rụng vàng trên hè phố. Nắng, gió, mưa… tất cả đan xen và thay đổi thật nhanh như một cô gái dịu dàng nhưng cũng hơi đỏng đảnh


Loạt ảnh sắc nét đẹp này hay có thể làm Ảnh Bìa Facebook, gửi ảnh cho người ấy,...tất cà có tại Anhdep99.com.


Tôi cũng ko thích ôn lại kỉ niệm, vì đa số kỉ niệm mấy khi là vui. Tôi ko thích buồn, vì như thế rất yếu đuối và dễ sa ngã. Nhưng lạ, cứ cái lúc mà gió thu nó vờn nhè nhẹ, lá từ từ ngả màu, tôi thấy mình như bị chiếm hữu rồi. Một cái gì đấy rất mơ hồ, vô hình nó bao bọc lấy. Nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Thu buồn, màu vàng rất buồn và ảm đạm. Đôi khi nhìn chiếc là lìa cành mà như thấy bồi hồi xao xuyến, một chiếc lá mà như cả cuộc đời, xanh, vàng, rồi rơi. Ngắn ngủi, có dài là bao? Ôi là những chiếc lá kia, lìa cành rồi, còn biết nhìn về đâu.Một ngày cuối tuần, Hà Nội vắng lặng, cởi bỏ lớp vẻ ngoài náo nhiệt, xô bồ, không còn bon chen hối hả hay ganh đua, thay vào đó là màu của bình yên, của nỗi nhớ, hình như Hà Nội đang sống chậm hơn. 22 tuổi, cô gái ấy đã đi qua 22 mùa thu để trưởng thành và đánh đổi. 22 tuổi, cô gái ấy vẫn cười giản đơn, trong trẻo và vô tư. Nhưng thêm vào đó có cả vị đắng, vị của trưởng thành, vị của quá khứ và cả vị của cô đơn. Thanh xuân mà, vẫn mơ mộng nhiều lắm, tự vẽ ra nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp, cứ ước mơ một bức tranh với những gam màu ấm nhưng cũng muốn được trải qua những khoảnh khắc chạnh lòng, khoảnh khắc đơn độc.Sáng sớm thức giấc bởi cái không khí hơi se se lạnh của cái đất phố thị này nên vớ vội cái chăn để trùm kín từ đầu tới chân. Cũng định ngủ lại nhưng chăng thể nào ngủ lại được. Bỗng dưng thấy nhớ cái nơi mình đã được sinh ra, đã lớn lên 18 năm trời. Mình nhớ nhà kinh.


Theo:Truyện Hay