Tôi năm nay mới gần 30 tuổi, xinh đẹp và có học thức. Hàng ngày, ngoài 8 tiếng làm việc trên công ty, tôi có thời gian làm mọi điều mình thích: mua sắm, nấu ăn, làm bánh, hay đi học khiêu vũ... Gia đình có điều kiện, công việc không sức ép, tôi thấy thích tự do hơn là bị bó buộc bởi hôn nhân. Đó là lí do gần 30, tôi vẫn độc thân vui tính.

Nhìn bề ngoài, cuộc sống của tôi khiến bạn bè ngưỡng mộ. Thế nhưng phải thú thật, tôi có một căn bệnh, hay chính xác là một thói quen mà nếu tiết lộ ra, có thể khiến nhiều người giật mình: tôi bị nghiện tình dục.


Tôi không dễ dàng lên giường với bất kì người đàn ông nào, nhưng bởi ham muốn cao, trong lòng tôi luôn khát khao được được yêu cháy bỏng. Tôi muốn đạt được khoái cảm tuyệt vời nhất, kể cả “một mình” với mấy món đồ chơi.

Tôi thu thập rất nhiều do choi tinh duc. Có những thứ độc lạ, tôi phải đặt nước ngoài gửi về. Trong khi những cô gái khác sưu tập quần áo, nước hoa, tôi chỉ thích thú với mấy món đồ của mình, hồi hộp được nghiên cứu và thử nghiệm chúng.

Nhưng dạo gần đây, tôi hay nhận được tin nhắn của một đồng nghiệp trong công ty. Lúc thì “Y. ơi, sao em phải khổ sở thế? Có muốn thì để anh giúp cho”, hay “Dùng đồ giả làm gì, để đồ thật có sẵn đây phải phí hoài”. Thậm chí, có những tin nhắn còn khiếm nhã hơn.

Vì không dám đặt hàng gửi về nhà nên tôi chọn địa chỉ cơ quan. Anh kia vì làm kỹ thuật công ty, trong một lần cài máy tính cho tôi đã phát hiện ra tôi hay mua bán mấy thứ đó trên mạng. Anh ta âm thầm theo dõi tôi, biết các bưu phẩm tôi hay đặt mua về là những đồ gì. Anh ta đã lén ở lại theo dõi, chụp ảnh tôi mở các hộp bưu phẩm, vẻ thích thú khi xem các thứ đó...và gửi vào hòm mail cá nhân của tôi.

Tôi biết anh ta muốn gì, và đang đe dọa điều gì. Tôi căm ghét anh ta, khinh bỉ điều đó nhưng tôi thật sự rất sợ bị mọi người phát hiện. Tuy phải che giấu vì sở thích khác người, nhưng tôi nghĩ mình không hề sai. Đó chỉ là nhu cầu cá nhân không hề ảnh hưởng đến người khác. Nhưng lúc này, tôi không biết nên làm thế nào để giải quyết vấn đề với anh chàng đồng nghiệp.