Tục phụng dưỡng tiên sư cha có từ khởi thủy và biến thiên theo thời kì, mỗi nơi mỗi khác, mỗi nhà mỗi cảnh, có nhà thì 1 bàn thờ chung, gộp cả Phật, thần thánh, quan khờ ông táo, thổ địa, gia tiên vào chung một lư hương to Và cúng tùy vào phong tục từng vùng mà người ta cúng như thế nào.

than tai tho dia

Nhà thì có tới 3 lư hương, được bài trí ngang hàng, bên trái (từ ngoài nhìn vào) là lư hương thờ ông hoàng, ông mãnh, bà Tổ cô, bên phải thờ gia tiên nhiều đời, lư ở giữa thờ các vị ngốc nghếch, hậu thổ ông địa. Nhà thì rẽ ròi phải có đủ 3 bàn thờ: Một bàn thờ Phật, một bàn thờ gia tiên, một bàn thờ thần tài để riêng, gần cửa để đón phúc – lộc – thọ vô nhà.

Dựa vào tín ngưỡng và sự tôn sùng của con người mà người ta thờ cúng thần như thế nào. vị trong tiềm thức của mỗi người rất khác nhau nên việc có sự khác biệt ít nhiều, nhưng việc thờ cúng Tổ tiên luôn được trú trọng để tâm hàng đầu. Tuần rằm mùng một nhất khoát phải có đồ lễ, mặn nhạt đều có đủ, thành kính dâng lên những người đã khuất.

cách thờ thần tài thổ địa


Bàn thờ thì nên có kích cỡ bàn độc nhỏ to thế nào, cao thấp ra làm sao thì hợp? Lấy thước Lỗ ban mà đo cao thấp rộng dài chỉ là giải pháp trấn an gia chủ. then chốt của sự thờ phụng “tiên sư” không nằm ở hình thức mà nằm ở Tâm hiếu đạo của con cháu đời đời kiếp kiếp bởi vậy kích thước bàn thờ lớn bé không quan yếu cái chính là lòng thành kính của gia chủ.
Trong thờ tự thì cần phải có sự hài hòa vì người Việt ta vốn ưa sự hòa, nè: “Gia hòa vạn sự hưng”, “trời đất giao hòa”, “thiên – địa – nhân hòa hợp”…Vậy nên gia chủ mua sắm, bày vẽ trên bàn độc gia tiên phải thích hợp với không gian ngôi nhà của mình, đừng to quá mà kệch cỡm, đừng nhỏ quá mà úi xùi. Giờ nhiều nhà có điều kiện, gia chủ có thừa tiền để trang trí nơi phụng dưỡng thật sự là hoành tráng. Họ có thể khoe mẽ và hãnh tiến với dương thế chứ tâm thành, chỉ năm ba câu trò chuyện biết ngay người này đang cố học giả làm sang, chẳng hiểu gì về lễ nghĩa.
Trong quan niệm của người xưa thì sự linh thiêng và cách tả giữa hai cõi giới hữu hình và vô hình dường như không có mấy điểm chung. Người đã khuất, gọi chung là tổ sư khi đã thác thân, chỉ tồn tại dưới dạng thể sóng, vi tế nhưng lại nhạy cảm khôn cùng. Linh hồn (hương linh, chân linh…) thanh nhẹ của họ chỉ hợp với sự thanh khiết, nhẹ nhàng và ứng với những giá trị đạo đức, nhân nghĩa ngàn đời của tổ sư. Họ không còn thể xác để thọ dụng những đồ tế lễ mà con cháu bày vẽ dâng cúng nhưng họ hoàn toàn có thể thị hiện để chứng tâm cho tấm lòng thơm thảo của con cháu hoặc trách phạt con cháu nếu họ vô lễ, làm bậy. Tần sóng năng lượng thanh nhẹ thích nghi với mùi dịu êm của hương thơm tỏa ra từ thanh bông hoa quả và mùi hương trầm (thảo mộc) thiên nhiên khi ta thắp lên.